Thiên tài cuồng thiếu đích nam thê

[103-105] Thiên tài cuồng thiếu đích nam thê

Chương 103: Định vị GPS

Tác giả: Phong Nhã

Edit: Tử Đằng

_______________

Hách Nghị tối sầm mặt lại, lần nữa nhìn về tờ giấy trên bàn. Mặt trên là ngày thứ năm, cũng chính là ngày hôm qua.

Lẽ nào, hai ngày nay Đinh Hiên chưa trở lại?

Nghĩ tới đây hắn lập tức triệu hồi Bạch Cầu từ không gian ra, sau đó hỏi: “Nhóc có thấy tiểu Hiên ở đâu không?”

“Hai ngày trước cậu ấy ra ngoài nhưng không có trở về. Tôi đã rất cố gắng để đánh thức anh nhưng trạng thái tu luyện của anh quá sâu nên tôi không cách nào gọi anh dậy được.” Bạch Cầu lo lắng nói.

Ngày thứ hai Đinh Hiên không về Bạch Cầu liền cảm thấy không ổn. Đây là lần đầu tiên Đinh Hiên tới đây, không bạn bè, không người thân, sao có thể đi qua đêm được chứ?

Nó muốn đi tìm Đinh Hiên nhưng vì không có sự cho phép của Hách Nghị nên nó không ra khỏi không gian được.

Hách Nghị tự trách chính mình, hắn không nghĩ tới một lần tu luyện lại mất tới sáu ngày. Nếu biết sự tình sẽ như vậy hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hiện tại không biết Đinh Hiên đi đâu, xảy ra chuyện gì?

Cho tới lúc này Hách Nghị mới phát hiện ra chỗ tốt của điện thoại di động. Hắn vội vàng cầm lấy điện thoại đang được sạc pin, bấm số gọi cho Đinh Hiên.

Chỉ là, điện thoại của cậu đổ chuông nhưng chẳng có ai nghe máy.

Đôi mày Hách Nghị nhíu lại càng chặt hơn, hắn định chạy ra ngoài đi tìm Đinh Hiên thì nghe Bạch Cầu nói: “Trước khi ra khỏi đây tôi với em trai gấu tuyết có trò chuyện, nó bảo thời đại này công nghệ rất phát triển, có thể sử dụng GPS để xác định vị trí của một người. Chỉ là định vị này không phải như chúng ta vẫn hay làm là thả chân khí của mình vào người đối phương để đánh dấu sao? Sao nó lại gọi thành một cái tên kỳ quái như thế nhỉ?”

Bạch Cầu rất nghi hoặc. Ngủ một giấc dậy cả trời đất đều thay đổi.

GPS? Hách Nghị biết hắn phải nhờ tới ai rồi.

Hắn bấm số gọi cho Hách Vũ, điện thoại được nối máy, hắn nói: “Giúp anh xác định vị trí điện thoại di động của tiểu Hiên với!”

“Anh hai? Cuối cùng anh cũng mở máy. Em cứ nghĩ đã mất liên lạc với anh rồi chứ…”

“Bớt nói nhảm, nhanh làm giúp anh đi! Anh muốn có kết quả ngay bây giờ!”

Hách Nghị không có rảnh rỗi đứng nhiều lời với Hách Vũ. Đinh Hiên mất tích hai ngày, không biết đã xảy ra chuyện gì với cậu nữa.

Lần này là do hắn không chuẩn bị chu toàn.

Hắn vốn đã quen với cuộc sống độc thân một mình một cõi, làm việc gì cũng theo ý mình. Đặc biệt hắn sẽ không bao giờ rút ngắn thời gian tu luyện, trừ phi có việc gì đó thật sự quan trọng.

Sống cùng Đinh Hiên mấy tháng nhưng hai người đều có việc của riêng mình, cũng không có tận lực chăm sóc đối phương.

Sự việc lần này đã cảnh tỉnh hắn. Hiện tại hắn không còn độc thân nữa mà đã là hai người. Hắn phải có ý thức về điều này, làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới Đinh Hiên.

Hách Vũ bị Hách Nghị dọa sợ, cậu nghiêm túc đáp: “Được, chờ chút. Để em xử lý!”

Nói xong Hách Nghị cúp điện thoại. Cậu không hỏi tại sao anh hai lại đi tìm Đinh Hiên, chẳng lẽ Đinh Hiên không ở nhà?

Nhất định là xảy ra chuyện gì đó rồi nên anh hai mới gấp tới vậy.

Lại một lần nữa cậu có cảm giác vị trí của Đinh Hiên trong lòng anh hai đã khác trước. Chẳng lẽ sau khi kết hôn anh hai của cậu bắt đầu hoàn lương?

Cậu lắc lắc đầu, vội vàng xua đi ý nghĩ này rồi cầm điện thoại lên gọi cho một người bạn, đem số điện thoại của Đinh Hiên nói với người đó để người ta định vị điện thoại.

Ba phút sau Hách Nghị có được hồi âm của Hách Vũ: “Anh ấy đang ở thành Nhạn Băng, núi Giao Long.”

“Anh biết rồi.”

Nói xong Hách Nghị cúp điện thoại, Hách Vũ ở đầu dây bên kia còn muốn nói gì đó nhưng anh hai cậu đã cúp máy.

Cậu nhìn điện thoại, hồi tưởng lại địa chỉ bạn cậu vừa mới báo qua. Cái địa chỉ này làm cậu rất bất ngờ.

Thành Nhạn Băng? Sao anh ấy lại chạy đến chỗ xa như vậy? Đừng nói là anh hai cũng đang ở đó nha?!

Đang nghĩ ngợi đột nhiên điện thoại của cậu đổ chuông, là người bạn vừa mới giúp cậu tìm ra được vị trí của điện thoại Đinh Hiên.

“Chuyện gì đó, Lý Khải?” Hách Vũ hỏi.

“Cái người tên Đinh Hiên mà cậu nói có phải người đã kết hôn với anh hay cậu? Làm thế nào mà anh ta lại chạy đến núi Giao Long? Nơi đó là cứ địa của bang phái xã hội đen ở thành Nhạn Băng, rất nguy hiểm. Phỏng chừng lúc này anh ta đã mất mạng rồi chứ chẳng chơi!”

“Cậu nói sao? Xã hội đen?” Hách Nghị kinh ngạc hỏi.

Chuyện gì đang xảy ra?! Một người an phận thủ thường như Đinh Hiên sao lại chọc tới xã hội đen?

“Đúng vậy đó. Băng đảng Hắc Phong chiếm đóng ở đó. Nghe đồn đó là băng đảng vô cùng độc ác, tàn nhẫn. Du khách tới đó không chỉ bị cướp không thôi đâu mà còn bị giết nữa kìa. Đặc biệt là phụ nữ và trẻ con, tuyệt đối không được tới đó một mình, nếu không sẽ…”

Lý Khải không nói tiếp nhưng Hách Vũ hiểu ý tứ của bạn mình.

“Sao lại thành ra thế này? Sao Đinh Hiên lại chạy tới chỗ đó?” Hách Vũ bắt đầu lo lắng.

Lý Khải hỏi: “Cậu có muốn dùng thế lực của Hách gia để tìm anh ta?”

Hách Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: “Đừng! Làm ơn đừng đem chuyện cậu giúp mình nãy giờ nói với người khác. Những chuyện sau đó mình sẽ nghĩ cách.”

“Yên tâm, người anh em này của cậu rất kín miệng.” Lý Khải khảng khái đáp.

Hách Vũ gật đầu an tâm.

Sau khi cúp điện thoại cậu nhanh chóng gọi cho Hách Nghị, rất nhanh thì được nối máy. Hách Vũ nói: “Anh, đang ở đâu? Nơi em vừa nói là chỗ rất nguy hiểm. Là chỗ của băng đảng xã hội đen đó. Đinh Hiên sao lại chọc tới xã hội đen?”

“Xã hội đen? Phải băng Hắc Phong không?”

Hách Nghị lập tức nghĩ tới việc xảy ra hơn một tháng trước, cái người bị hắn chặt đứt một ngón tay kia. Hắn nhớ tên đó là người của băng Hắc Phong.

“Đúng. Anh cũng biết sao? Em nghe nói băng đảng đó rất tàn bạo. Rất có khả năng Đinh Hiên đã…” Hách Vũ không dám nói ra từ đó, “Hay là để em nghĩ cách phái người tới thành Nhạn Băng dò la xem Đinh Hiên thế nào? Nếu anh ấy không có chuyện gì thì bỏ tiền ra chuộc về.”

Hách Nghị từ chối. Hắn nhìn đỉnh núi hiểm trở ở trước mặt, nói: “Không cần, anh tự có cách của mình.”

“Này! Anh thì có cách gì chứ?!”

“Yên tâm, anh có thể làm được. Đến lúc đó anh sẽ liên lạc với em. Đừng nói ra để tránh đánh rắn động cỏ.”

Nói xong Hách Nghị cúp điện thoại.

Hách Vũ còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại đã treo. Cậu gấp đến độ không chịu được, đang tính có nên kể chuyện này với ông nội không để ông phái người đến thành Nhạn Băng.

Nhưng trước khi cúp máy Hách Nghị đã dặn cậu đừng làm lớn chuyện, vậy cậu nên nói hay không đây?

Thật là tức chết mà, sao bọn họ lại chạy tới đó chứ? Sao lại đâm đầu vào băng đảng hắc ám như vậy chứ?

Hách Nghị không biết làm thế nào cho phải, cuối cùng cậu lựa chọn nghe theo lời căn dặn của Hách Nghị, không để lộ chuyện này ra ngoài. Cậu chỉ hi vọng Hách Nghị có thể cam đoan như vậy thì phải có cách giải quyết cho tốt.

Giờ phút này Hách Nghị đã tới dưới chân núi Giao Long. Lúc Hách Vũ báo vị trí hắn đã mở bản đồ tìm ra được nơi này, sau đó vận Khinh Phong Bộ cấp tốc chạy tới đây.

Vẫn là khuôn mặt xấu xí với hàm răng hô khủng bố, lần này ánh mắt Hách Nghị đong đầy vẻ tức giận khiến cho cả mặt hắn trông càng dữ tợn, như ác quỷ ở địa ngục.

Đã tới luyện khí tầng bốn, phạm vi sử dụng thần thức của Hách Nghị cũng được mở rộng, trong vòng bán kính ba trăm thước không thứ gì thoát khỏi hắn.

Từ trên xuống dưới của núi Giao Long có không ít người đứng canh gác, mỗi người đều có súng, mỗi người đều trông rất dữ dằn, có thể nói là cứ địa của băng đảng này được bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Hách Nghị muốn nhanh chóng tìm được vị trí của Đinh Hiên nên thả Bạch Cầu ra hỗ trợ.

“Đi tìm tiểu Hiên đi, mỗi một ngóc ngách đều phải tìm kỹ, không được bỏ sót. Tìm được thì báo cho anh.”

Bạch Cầu gật gật cái đầu nhỏ, ngay lập tức nhảy đi làm nhiệm vụ.

Hách Nghị không cần lo lắng làm thế nào Bạch Cầu có thể báo tin cho hắn. Bạch Cầu là khế ước thú của hắn, việc truyền tin so với điện thoại còn tiện hơn, chỉ cần nó báo động thì hắn có thể cảm ứng được ngay.

Vốn hắn cũng muốn thả gấu tuyết ra hỗ trợ nhưng gấu ngốc đó đâu có được nhỏ nhắn lanh lợi như Bạch Cầu, khó mà ẩn nấp kỹ được. Vì vậy hắn bỏ qua ý nghĩ nhờ tới gấu tuyết.

Bạch Cầu đi rồi hắn cũng thả thần thức ra dò tìm ở chung quanh.

Đã hai ngày, lại còn bị bắt vào hang ổ của băng Hắc Phong hung tàn…

Băng Hắc Phong, tốt nhất đừng để em ấy có việc gì. Nếu không tao sẽ khiến toàn bộ lũ chúng mày chôn cùng với em ấy! Hách Nghị thầm nói ở trong lòng.

Hắn di chuyển lên phía trên nhưng nhưng thần thức vẫn không dò la ra được vị trí của Đinh Hiên, điều này càng khiến tâm tình của hắn trở nên u ám. Vẻ mặt hắn lạnh lẽo đến độ muốn kết băng, thậm chí còn lạnh hơn cả nhiệt độ ở thành Nhạn Băng.

Đột nhiên thần thức của hắn cảm ứng được tiếng nói chuyện của hai người.

“Mày nói xem, con mụ điên kia muốn gì ở thằng nhóc kia? Đừng nói là để ý tới nó nha?!”

“Khà khà, chắc chắn là vậy rồi. Đã nhốt con người ta hai ngày trong đó rồi, chuyện nên làm chắc cũng đã làm rồi!”

“Thật không ngờ con mụ đó đã điên lại còn dâm. Bề ngoài lúc nào cũng làm ra vẻ thuần khiết nhưng thật ra bên trong lại dâm đãng đến cùng cực. Gọi là gì ấy nhỉ, à phải, mụ đấy đói khát quá rồi ấy mà, ngay cả một thằng nhóc lông mọc chưa dài cũng thích được. Bởi vậy mới nói, thiếu trai quá sẽ bị điên đó mọi mày à!”

“Ha ha, không biết thằng nhóc đó bị mụ ấy làm xong còn đứng dậy nổi không hay chết quéo quèo trên giường nữa.”

Hai người nói ra không ít những lời khó nghe, hơn nữa dường như càng nói càng ngứa mồm, đề tài được chuyển hẳn qua mấy câu chuyện người lớn. Ngay lúc đó một bóng người xuất hiện trước mặt bọn chúng, chặn đường lại.

Gã đàn ông mặc áo bông màu đen phản ứng lại ngay, đang định rút súng ở bên hông thì phát hiện ra súng đã biến đâu mất tiêu.

Gã hoảng sợ muốn gọi người thì lại bị đối phương vả vào mồm một bạt tai. Âm thanh cứ như vậy bị kẹt ở cuống họng không cách nào thốt ra thành lời.

Thằng cha mặc áo bông màu xám đứng kế bên há hốc mồm nhìn cảnh này, trong tích tắc chẳng biết phải làm gì. Tốc độ của người đó nhanh quá xá nhanh, mà súng của gã thì cũng mất tăm.

“Mày, mày là ai?” Gã đàn ông áo xám cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.

“Người mà tụi mày vừa nói đang ở đâu?”

Hách Nghị lạnh lùng nhìn đối phương, giọng nói tràn đầy vẻ lạnh lùng cùng phẫn nộ.

Chương 104: Thời khắc nguy cấp tự mình cứu lấy mình

“Thằng đó? Sao tao phải nói cho mày biết?”

Gã đàn ông mặc áo xám cậy mạnh mà giở thói hung hăng, thế nhưng cánh tay run lẩy bẩy lại vô tình vạch mặt gã. Gương mặt Hách Nghị quá dữ tợn, gã có cảm giác như gặp Diêm Vương ở địa ngục, trong lòng kinh hoảng không thôi.

“Tùy mày, không nói thì tao cũng tìm ra được. Tao hỏi mày chỉ vì tao không muốn phí thời gian thôi.”

Hách Nghị lạnh lùng nói, đoạn hắn dùng một tay bóp cổ gã áo xám, vài giây sau gã đó tắt thở.

Gã áo đen nằm trên đất thấy đồng bọn bị giết thì sợ hãi mở to hai mắt. Gã muốn kêu cứu nhưng cổ họng lại không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Gã càng khủng hoảng nhìn chuôi đao, dùng tay chỉ vào miệng mình, ra hiệu gã sẽ đem toàn bộ sự tình nói cho Hách Nghị biết.

Hách Nghị lạnh lùng cong khóe môi, bình thường hắn làm vậy sẽ trông rất đẹp trai nhưng hôm nay có thêm hàm răng hô nên vẻ mặt hắn liền trở nên cực kì khó coi.

Hắn giơ tay nhấc gã áo đem cùng gã áo xám vừa chết rời đi khỏi hiện trường.

Đến một nơi không có ai, Hách Nghị ném gã áo xám vào trong rừng cây rậm rạp rồi mới điểm một cái vào cổ họng gã áo đen, lúc này gã đó mới có thể nói chuyện trở lại bình thường.

“Người anh em, có chuyện gì từ từ nói…”

“Nói cho tao hết những gì mày biết.”

Hách Nghị ngắm nghía cây đao trong tay, hắn lia một đường, lập tức cành cây gần đó bị chặt đứt mất. Gã áo đen sợ dựng đứng tóc gáy.

“Nó, nó, nó đang ở trong sơn trang. Căn phòng tận cùng bên trong của tầng lầu thứ hai, trên cửa có hình đầu lâu.”

Gã nuốt nước miếng một cái rồi đem hết sự tình khai báo.

“Dáng dấp người đó như thế nào? Có phải người này không?”

Hách Nghị mở một tấm hình trong điện thoại ra cho gã áo đen xem.

Đây là tấm hình về Đinh Hiên mà Hách Nghị vô tình phát hiện ra trong điện thoại của mình, thời gian được chụp là trong khoảng thời gian hai người ở chung. Thế nhưng hắn chắc chắn rằng hắn không có chụp tấm hình này, đây rõ ràng là hình tự chụp.

Gã áo đen gật đầu lia lịa: “Đúng, là cậu ta.”

“Sao chúng mày bắt em ấy?” Đã xác định được là Đinh Hiên, hơn nữa cũng chắc chắn được rằng cậu vẫn còn sống, Hách Nghị bèn hỏi thêm.

“Con mụ điên kia để ý nó.” Gã áo đen đáp.

“Mụ điên?”

Gã áo đen muốn giải thích với Hách Nghị nhưng hắn không có hứng thú. Hiện tại việc cấp bách nhất là phải tìm cho ra được Đinh Hiên để xem cậu có bị con điên đó tổn thương gì không.

Hắn nhấc bổng gã áo đen lên, lạnh nhạt nói: “Dẫn tao tới đó.”

Gã vội vã gật đầu như gà mổ thóc. Một giây sau gã kinh ngạc trợn tròn hai mắt, há hốc mồm nhìn bàn tay Hách Nghị nổi lửa thiêu đốt thi thể đồng bọn của gã. Chỉ trong tích tắc cái xác biến mất, ngay cả tàn tro cũng không thấy. Sợ quá má ơi!

Gã đảo mắt nhìn mặt Hách Nghị, ánh mắt như đang nhìn Ngài Diêm Dương, mặt cắt không còn giọt máu.

Gã nơm nớp lo sợ mà dẫn Hách Nghị đi dọc theo một lối đi an toàn, cuối cùng tới trước cửa một sơn trang sang trọng. Gã quay đầu muốn nói gì đó nhưng lại kinh ngạc khi phát hiện Hách Nghị đã biến đi đâu mất tiêu. Gã run run vui sướng, lần này giữ được mạng rồi. Thế nhưng còn chưa kịp vui lâu thì bên tai lại có tiếng nói: “Tiếp tục dẫn đường.”

Gã ‘á’ lên một tiếng, hai chân chợt mềm nhũn đứng không vững, may mà có cây gậy để chống đỡ. Chỉ là, gã nghĩ gã cần phải đi thay quần gấp.

Gã run như cầy sấy nhìn ngó bốn hướng nhưng vẫn không thấy Hách Nghị đâu. Thế nhưng giọng nói đó rất rõ ràng, vang lên sát tai gã chứ đâu có xa. Chắc chắn người kia đang đứng ở một nơi nào đó quan sát gã, vì vậy gã không dám hành động lỗ mãng, cứ như vậy tiếp tục tiến về phía trước, đi tới một cửa sắt.

Người gác cửa thấy là gã, không khỏi cung kính gật đầu nhưng vừa nhìn tới đũng quần ướt nhẹp của gã liền phì cười.

“Anh Minh, anh bị sao vậy? Sao lại thành ra thế này?”

Gã áo đen, người được gọi là anh Minh há miệng muốn nói gì đó nhưng đột nhiên đôi mày gã nhíu chặt lại, cả người co giật trông vô cùng đau đớn. Người gác cửa không khỏi quan tâm hỏi thăm: “Anh Minh, sao thế?”

Gã Minh khoát tay, miệng ngậm chặt bước qua cánh cửa.

Mới nãy gã định kêu cứu nhưng không hiểu tại sao đột nhiên eo gã bị một thứ gì đó hung bạo đâm vào, đau đến độ cả người muốn co rút, giây phút đó gã còn nghĩ tới thà chết còn sướng hơn phải chịu nỗi đau này. Thật đáng sợ!

Lần này gã không dám giở trò nữa mà cắm đầu đi thẳng một đường không dám nhìn ngang liếc dọc mà đi đến căn phòng đang giam giữ Đinh Hiên.

Đinh Hiên bị nhốt ở một căn phòng rất lớn, chân bị khóa lại bởi một sợi xích sắt.

Nói là phòng nhưng lại chẳng khác nào ngục giam, ngay cả giường nằm cũng chẳng có. Sợi xích sắt dài ba mét, một đầu có vòng khóa để khóa vào chân Đinh Hiên, một đầu được đóng chặt xuống vị trí trung tâm căn phòng. Cậu có thể đi lại tùy ý nhưng với độ dài đó cậu không cách nào chạm được tới cửa phòng cùng cửa sổ.

Cũng may trong phòng này có bệ xí, người giam cậu xem như còn chút nhân tính, không có khiến cậu ngay cả chỗ giải quyết cũng không có.

Trong phòng không phải là không có bài trí đồ vật gì nhưng chúng đều ở cách xa Đinh Hiên, căn bản là cậu không chạm vào được bất cứ thứ gì. Muốn tìm đồ để đập bỏ xích sắt là chuyện không tưởng.

Lúc này, Đinh Hiên đang đứng đối diện một người phụ nữ. Ả ta mặc váy đen, tóc xõa ngang vai, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt hõm sâu thâm quầng, nhìn vào rất giống mấy con zombie trên truyền hình.

Hôm nay là ngày thứ hai cậu bị giam giữ. Từ hôm qua tới giờ người phụ nữ này không làm gì cậu cả, chỉ im lặng hý hoáy làm gì đó với một cái vạc, không biết bên trong chứa thứ gì.

Dù Đinh Hiên tìm đủ cách nhưng vẫn không làm sao để người phụ nữ chú ý đến cậu.

Cậu đã thử nhiều cách nhưng chẳng có cách nào để người phụ nữ đó mở xích cho cậu cả. Cho tới hôm nay, rốt cục thì ả ta cũng có phản ứng. Ả đi tới trước mặt Đinh Hiên, nhìn cậu với vẻ khủng bố làm cho cậu sợ hết hồn.

“Rốt cục thì tao cũng đợi được tới ngày này!”

“Bà muốn làm gì?” Ngày đầu tiên cậu còn sợ chứ hôm nay thì miễn đi. Cậu bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi.

Người phụ nữ thần bí mỉm cười, rút ra một con dao nhỏ, đáp: “Biết lí do gì mà cưng bị bắt tới đây không? Cưng là đối tượng rất thích hợp để chị đây moi tim đấy. Chị cần cưng để trở nên xinh đẹp hơn. Cưng hãy nhìn khuôn mặt này đi. Khô héo, tái nhợt, không sức sống, chán phèo. Thế nhưng chỉ cần ăn tim cưng chị đây sẽ trở nên xinh đẹp nhất trần đời, sẽ khiến cho tất cả đàn ông trên thế gian này phải quỳ gối vái lạy chị.”

“Bà bị điên hả? Mặt như bà sao có thể trở nên xinh đẹp được?!” Đinh Hiên cau mày buồn nôn đáp trả. Cậu cảm thấy người phụ nữ này bị điên rồi.

Moi tim? Đừng nói là sẽ làm thật nha?!

“Chị đây có điên hay không cũng chả liên quan gì tới cưng. Ngoan ngoãn dâng hiến trái tim của cưng cho chị là được!”

Gương mặt người phụ nữ trở nên dữ tợn, hai tay ả cầm dao, vừa nhắm mắt vừa lẩm bẩm, bộ dáng trông giống như bà cốt đang lên đồng. Thấy thế nào cũng giống người điên.

Đinh Hiên không biết người phụ nữ này nói là thật hay giả, cậu chỉ biết một điều, nếu cậu không làm gì thì chắc chắn cậu sẽ chết.

Không thể cứ ngồi chờ chết!

Đinh Hiên tự động viên chính mình.

Nghĩ đến hay lá bùa đang được giấu trong ngực áo, cậu dần suy tính xem sẽ dùng chúng để đối phó với ả này như thế nào. Nếu giết ả thì cậu sẽ không chạy trốn được vì chân vẫn đang bị xích sắt trói lại. Cậu dự định phải làm thế nào đó để ả ta cởi trói cho cậu.

Nhưng mà muốn ả ta giao chìa khóa ra là điều không thể, cậu chẳng còn lựa chọn nào khác cả.

Chỉ cần giết chết ả, chỉ cần cậu còn sống, nói không chừng còn hi vọng trốn ra được khỏi đây.

Cậu có hai lá bùa, một bùa lửa và một bùa định thân.

Đầu tiên cậu móc ra bùa định thân, cậu sẽ định thân ả rồi uy hiếp ả giao chìa khóa ra.

Chỉ có điều khi nhìn lá bùa định thân thì cậu chợt nhận ra nó không giống bùa lửa cho lắm. Màu sắc lá bùa này tối hơn, chữ “Định” cùng chữ “Hỏa” không phải do cùng một người viết. Lá bùa định thân cho cậu cảm giác như bị quỷ ám, u tối vô cùng, đã vậy chữ còn xấu hoắc. Bùa lửa thì khác, nét chữ rồng bay phượng múa thật đẹp mắt. Chắc chắn là không phải do một người viết.

Không đúng, cậu nhớ rõ bùa định thân đâu có giống vầy, hay là cậu nhớ nhầm?

Giờ phút này Đinh Hiên vẫn còn chưa ý thức được sự việc đã xảy ra ở lối vào khe băng nứt hôm nào, dù trong đầu cậu hiện lên cảnh tượng cậu cùng gấu tuyết giết ba mạng người, hình ảnh rất chân thực. Mà bùa định thân đã sớm bị cậu dùng mất, để định thân người đàn ông tên Hắc Báo kia rồi.

Thế nhưng Đinh Hiên lại không tin tưởng những đoạn kí ức này là thật, càng không để ý tới. Tình huống nguy cấp của hiện tại không cho cậu thời gian để suy nghĩ cẩn thận về những điều này.

Vài giây nghi hoặc ngắn ngủi qua đi, cậu thừa dịp người phụ nữ không đề phòng đem lá bùa định thân ném ra ngoài. Bùa phun khó đen, năng lượng bùng nổ mạnh mẽ trói ả ta lại.

Kỳ quái, sao bùa định thân lại tạo ra khói đen? Trước cậu dùng bùa chạy nhanh đâu có thấy khói gì đâu ta.

Thế nhưng Đinh Hiên lần nữa bỏ qua chi tiết đó. Thấy bùa định thân phát huy tác dụng, cậu yên tâm nhìn ả ta…

Chương 105: Là anh

Người phụ nữ kinh ngạc trợn mắt nhìn Đinh Hiên như thể ả ta không hề nghĩ tới cậu sẽ sở hữu thứ đồ vật lợi hại như vậy.

“Mày, mày, mày… sao mày có những thứ này?!”

Người phụ nữ chợt phát hiện ra ả đã quá xem thường người trẻ tuổi này.

Chính vì không đề phòng đối với Đinh Hiên nên mới cho tạo cậu cơ hội phản công.

“Đưa chìa khóa đây! Nếu không tôi sẽ cho bà nếm thử loại bùa lợi hại hơn rất nhiều.”

Đinh Hiên trấn định nhìn người phụ nữ, giọng uy hiếp.

Nói xong cậu móc ra bùa lửa quơ quơ trước mặt ả ta.

Ả trợn mắt nhìn Đinh Hiên, hỏi: “Mày là ai? Sao mày có vật này? Lẽ nào mày cũng đến từ nói Vân Phong?”

“Núi Vân Phong?”

Không nghĩ tới lại có thể nghe được từ miệng người phụ nữ này ba chữ đó, Đinh Hiên thành công bị gây chú ý.

Cậu hỏi: “Bà cũng tới từ núi Vân Phong?”

Nhưng người phụ nữ không đáp lại, chỉ trân trân nhìn Đinh Hiên, đến nửa ngày mới cười đáp: “Có vẻ không phải là của mày, là do người khác đưa chứ gì.”

Bị người phụ nữ đoán trúng, tuy rằng không hiểu vì sao ả lại đoán ra được nhưng chuyện này không liên quan tới cậu. “Mau đưa chìa khóa cho tôi, nếu không tôi đốt bà!”

“Bùa lửa? Ha ha ha, mày cho rằng có thể dùng bùa lửa bắt tao?”

Đinh Hiên nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới lúc cậu dùng bùa ẩn thân thiếu gia có nói qua thời gian sử dụng bùa có giới hạn mà bùa chạy nhanh lần trước cũng rất nhanh mất đi hiệu lực. Như vậy bùa định thân này chẳng lẽ cũng có giới hạn về thời gian sử dụng?

Nếu quả thật đúng như vậy, cậu mà còn tiếp tục dây dưa với người phụ nữ này thì khẳng định rất nhanh sẽ đến lúc bùa định thân mất đi tác dụng. Bùa lửa cũng không chắc có thể khống chế hoàn toàn được ả ta.

Tuy rằng cậu biết bùa lửa của thiếu gia rất lợi hại nhưng người phụ nữ này đến từ núi Vân Phong, điều đó làm cậu nhớ tới Trần Kỳ. Gã cũng đến từ núi Vân Phong, rất lợi hại, tuy rằng cuối cùng bị thiếu gia giết nhưng không thể phủ nhận được bản lĩnh hơn người của gã. Có phải người phụ nữ này cũng lợi hại như gã?

Giờ phút này nghĩ người phụ nữ nói như thế, e rằng dùng bùa lửa cũng chưa chắc khống chế được ả.

Thế nhưng….

Trước khi bùa định thân mất đi hiệu lực người phụ nữ không thể cử động. Một khi ả ta cử động được thì bùa lửa chỉ có thể đốt được một phần thân thể của ả. Vậy khi bà ta không cử động được thì có thể bị đốt thành tro không nhỉ?

Hiện giờ cậu không chắc thời gian tác dụng của mấy lá bùa này là trong bao lâu, chỉ có thể cố gắng khiến người phụ nữ giao ra chìa khóa, nếu không được cậu sẽ dùng bùa lửa.

“Hừ! Nên nhớ là hiện tại bà đang bị định thân. Chỉ cần tôi ném bùa lửa ra thì bà liền biến thành thịt nướng.”

Người phụ nữ kinh sợ, không ngờ nhóc con này nhìn vậy nhưng không ngốc chút nào, bị dọa như vậy nhưng không hề tỏ vẻ sợ hãi.

Thế nhưng bùa định thân có sự giới hạn về thời gian sử dụng, chỉ cần ả ta kéo dài thời gian cho đến lúc bùa mất tác dụng thì dù có ném hỏa phù ra ả vẫn né được.

Nghĩ như vậy người phụ nữ mở miệng nói: “Chìa khóa không có ở trên người tao mà nằm trong tủ kia kìa. Mày với không tới, mà tao thì… cũng không lấy được. Xin lỗi nha.”

Đinh Hiên nghe xong thì sửng sốt trong giây lát.

Chìa khóa ở trong ngăn tủ, cậu thật không cách nào lấy được.

Một khi bùa định thân mất đi hiệu lực, cậu liền rơi vào khốn cảnh.

Chỉ có kẻ ngu mới tin người phụ nữ này sẽ đích thân giao chìa khóa cho cậu. Hơn nữa cậu còn không chắc có thể dùng bùa lửa để khống chế ả ta hay không.

Xem ra cậu cần phải tiên hạ thủ vi cường.

Không để chậm trễ một giây phút nào, Đinh Hiên đem lá bùa trong bùa hướng về phía người phụ nữ.

“Trước sau gì tôi với bà cũng chết, vậy thì bà đi chết trước đi!”

“Khốn nạn! Khốn nạn! Mày dừng tay lại!”

Sao thằng nhóc này không bị ả dọa sợ? Lẽ nào nó nhìn thấu được ý đồ muốn kéo dài thời gian của ả?

Nhưng mà đã muộn, Đinh Hiên đã ném bùa lửa về phía người phụ nữ, trong nháy mắt ả ta bị bao vậy trong biển lửa.

Người phụ nữ đau đớn trợn mắt trừng Đinh Hiên.

Ả không cam lòng chịu chết trong tay một nhóc con như thế này. Rõ ràng rất nhanh ả sẽ có được dung mạo xinh đẹp, lại chỉ trong phút chốc hóa thành bọt nước tan thành mây khói…

Uy lực của bùa lửa rất mạnh, đến cả cơ hội rít gào người phụ nữ cũng không có. Trong tích tắc ả bị thiêu đến không còn một mống, biến mất sạch sẽ tựa như chưa từng tồn tại.

Tận mắt nhìn thấy người này bị chính mình thiêu chết, Đinh Hiên bị chấn động. Cậu ngồi ngơ ngác đến nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Không biết trải qua bao lâu, Đinh Hiên đứng dậy. Cậu hít sâu một hơi rồi bắt đầu nghĩ cách lấy điện thoại di động, chỉ cần có điện thoại trong tay cậu liền được cứu.

Nhưng cậu đã thử rất nhiều lần vẫn không lấy được, ngay cả một công cụ hỗ trợ cũng không có.

Đinh Hiên phi thường ủ rũ, nhưng cậu không thể từ bỏ được.

Mãi đến tận ngày thứ ba cậu cũng không có cách lấy được điện thoại, càng không có cách nào để mở được xích sắt. Lúc này cậu bắt đầu có chút tuyệt vọng, một mình ngồi ôm chân ở trên sàn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về Hách Nghị.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, làm cho cậu giật mình, sau đó kích động không thôi. Cậu cuống quýt đứng lên chạy vào buồng tắm, cố gắng nghiêng người nhìn về phía màn hình di động.

Thiếu gia! Là thiếu gia gọi!

Không có cách nào với lấy được điện thoại, Đinh Hiên rất gấp.

Giờ phút này khi thấy Hách Nghị gọi tới cậu vừa kích động vừa lo lắng.

Kích động là bởi vì việc tu luyện của Hách Nghị đã kết thúc. Lo lắng là bởi vì cậu sợ thiếu gia không tìm được cậu sẽ nghĩ rằng cậu đã về thủ đô, sau đó hắn cũng rời khỏi thành Nhạn Băng.

Nếu đúng như vậy thì cậu chết chắc ở đây rồi.

Nhưng mà, vào lúc đó cửa phòng đột nhiên bị gõ vang. Đinh Hiên hoảng sợ từ buồng tắm chạy ra, đôi mắt chăm chú nhìn cửa phòng đã ba ngày chưa hề mở ra.

Cậu thầm nghĩ, đừng nói là đồng bọn của người phụ nữ kia nha? Nếu là vậy cậu càng khó thoát khỏi cái chết.

Đứng đối diện với cửa phòng có hình đầu lâu, gã đàn ông tên Minh giơ tay gõ cửa. Nhưng gõ mãi cửa vẫn không chịu mở ra, bên trong cũng chẳng có âm thanh gì truyền lại.

Gã không biết phải làm sao, Hách Nghị trốn ở đâu gã không rõ, vì vậy gã thử gọi hắn. Kết quả còn chưa kịp lên tiếng đột nhiên cổ gã ngẩng cao lên, hai tay đặt lên ngay cổ, dùng sức mà bóp. Đôi mắt gã trừng lớn, không bao lâu sau con ngươi bắt đầu xuất huyết, cả khuôn mặt đỏ bừng lên rồi tím tái lại, sau đó là cái chết bao trùm lấy gã. Cả người gã ngã rầm xuống đất.

Gã đàn ông tên Minh đến cả chết như thế nào cũng không biết, chỉ nghĩ mình bị quỷ quấn thân. Còn Hách Nghị vẫn luôn làm cho gã sợ hãi đang đứng bên cạnh gã, chỉ là gã không nhìn thấy mà thôi.

Nhìn gã đàn ông ngã xuống đất, Hách Nghị chẳng buồn mở cửa, hắn nhẹ nhàng dùng thuật xuyên tường đi vào phòng.

Không ai thấy hắn, còn gã Minh thì chết rồi, cho dù camera có ghi hình lại được thì cũng chỉ thấy mỗi gã Minh đang làm những hành động quái dị.

Xuyên vào phòng, Hách Nghị phát hiện ra trong đó chỉ có mỗi Đinh Hiên. Hèn gì khi tên Minh gõ cửa không có ai trả lời.

Chính là bởi vì xác định Đinh Hiên ở trong nên hắn mới khống chế gã Minh tự tay bóp cổ mình.

Vừa vào phòng, Hách Nghị lập tức cau mày lại. Hắn cảm giác được có một cỗ âm khí trong đây, vô cùng cường liệt. Tuy rằng thành Nhạn Băng rất lạnh nhưng cái lạnh trong phòng này hoàn toàn là do tà khí gây ra, cùng với cái lạnh giá tự nhiên không giống nhau.

Điều này lập tức làm cho hắn nghĩ tới hai người phụ nữ đã gặp mấy ngày trước. Âm khí trên người bọn họ rất giống âm khí trong căn phòng này, lẽ nào là cùng một môn phái?

Hách Nghị âm thầm suy đoán.

Hắn không lập tức hiện thân mà đứng trong phòng âm thầm quan sát.

Hắn nhìn thấy Đinh Hiên sắc mặt không tốt đứng giữa phòng nhìn cánh cửa, hẳn là cậu vừa bị tiếng gõ cửa làm cho sợ hãi.

Chỉ có điều khi phát hiện người ngoài cửa không còn gõ cửa nữa Đinh Hiên xoay người hướng về một phía khác, hình như là buồng tắm.

Hách Nghị bị tiếng lạch cạch của xích sắt hấp dẫn lực chú ý. Hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy chân Đinh Hiên bị một xích sắt khóa lại, một đầu khác được quấn vào vòng tròn đóng cọc trên sàn nhà. Từ độ dài của sợi xích, phạm vi hoạt động xa nhất của Đinh Hiên là đi tới buồng tắm.

Cửa sổ, cửa phòng đều không thể chạm tới.

Điều này làm cho đôi mày của Hách Nghị càng xoắn chặt lại với nhau, đôi mắt lóe lên sát ý.

Đột nhiên hắn nghe thấy Đinh Hiên lẩm bẩm.

“Nhất định mình phải lấy được điện thoại, nhất định phải làm được! Thiếu gia, chờ em, rất nhanh thôi em sẽ liên lạc được với anh.”

Điện thoại?

Hách Nghị vội đuổi theo Đinh Hiên đi tới buồng tắm, sau đó phát hiện điện thoại của cậu đang nằm ở trong góc. Đinh Hiên dù cố gắng cách mấy vẫn không chạm vào được điện thoại, ngón tay của cậu còn cách điện thoại khoảng chừng mười centimet nữa mới tới.

Bên cạnh cậu căn bản không có thứ gì có thể giúp cậu khều được điện thoại vào tay. Nhìn bộ dáng nỗ lực hết mình của Đinh Hiên, Hách Nghị đau lòng.

Đặc biệt là khi hắn thấy cậu đỏ mặt, nghẹn ngào tự lẩm bẩm một mình: “Thiếu gia, anh phải chờ em. Em không có rời đi, em còn ở đây. Anh tuyệt đối đừng bỏ lại em một mình…”

Câu nói đó của cậu làm cho hắn không nhịn được nữa mà từ phía sau ôm cậu vào lồng ngực mình.

Đinh Hiên hoảng sợ như con thú nhỏ bị bắt, giãy dụa kịch liệt, miệng giận dữ hét: “Ai đó? Ai? Tao nói cho mà biết, dám làm thương tổn tao, tao nhất định sẽ khiến mày chết khó coi!”

“Là anh. Xin lỗi, là anh đã tới chậm!”

Giọng nói của Hách Nghị vang lên bên tai Đinh Hiên, thành công trấn áp tâm tình kích động của cậu. Đinh Hiên khó tin quay đầu nhìn về phía sau, khi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí hô răng, cậu vậy là lại cảm thấy nó không khó coi chút nào, trái lại còn rất thân thuộc.

“Thiếu… Thiếu gia? Thật, thật sự là anh sao? Em không có bị ảo giác chứ?”

Đinh Hiên không thể tin vào mắt mình, rõ ràng điện thoại vừa mới vang lên, sao thiếu gia liền xuất hiện ngay tại đây?

Rõ ràng thiếu gia không biết cậu ở đâu mà, sao anh ấy có thể tìm tới?

Đinh Hiên giơ tay vuốt ve gương mặt của Hách Nghị, hắn khôi phục lại vẻ mặt vốn có của mình nhìn cậu.

“Là anh.” Hách Nghị đáp.

Đinh Hiên đột nhiên rơi lệ. Từ trong cảnh khốn cùng tìm ra được con đường sống làm cho cậu kinh hỉ đến không cầm được nước mắt.

Hết chương 105

Tử Đằng: Mấy ngày trước mình bị bệnh nên không post chương mới được. Xin lỗi các bạn nhiều nha. Hôm nay chúng ta lại tiếp tục cuộc phiêu lưu của đôi bạn trẻ Hách Nghị – Đinh Hiên nào. Ba chương này Đinh Hiên thật mạnh mẽ, vỗ tay cho sự can đảm của bạn nhỏ nè =))))

Chương 102

Chương 106 – 107

5 thoughts on “[103-105] Thiên tài cuồng thiếu đích nam thê”

Leave a comment